Thơ vui: Chém cha cái kiếp cô đơn

20/02/2017 10:00 GMT+7

Năm tháng cô đơn năm tháng sầu
Đời gái ế mốc biết đi đâu
Cái thân “phế liệu” ai muốn giữ
Cất hộ dùm ta cái bể sầu

Bao giờ cho hết ế... rất lâu
Mùa đông năm ngoái vẫn còn sầu
Xuân nay còn “mốc” hơn đông cũ
Thấy đời buồn quá, ai hiểu đâu

Thân gái bọt bèo sợ mưa ngâu
Gió trôi bèo dạt biết về đâu
Mò mẫn đêm ngày không ai “múc”
Để đời “tự túc” mỗi đêm sâu

Nghe lòng nhói buốt những đêm cầu
Đợi người đưa đón mộng nhạt mầu
Người ta có gấu ôm thỏa thích
Ta nằm cô độc, thơ vài câu

Chửi cha cái kiếp mãi ở không
Sao mãi mà ta vẫn chửa chồng
Cái đời bèo bọt sao thấy khổ
Bao giờ mới hết cái thời ngông

Bọn nó đi chơi những đêm hồng
Ôm nhau í ới có tức không
Còn ta giả điếc đầy thương tiếc
Cái kiếp đời ta cứ phòng không.

Sao đời lại để ta ngóng trông
Bao lâu ta mới được lấy chồng
Hình hài mặt mũi đâu “tệ bạc”
Sao đời không “sạc” đủ đầy pin.

Chắc là phải đi khấn cầu xin
Thượng đế ban phát chút lòng tin
Để sang đông này đời bớt khổ
Nếu quá tuổi năm sợ mất thì

Lấy chồng có thể sẽ lâm ly
Nhưng mà ít nhất có cái gì
Bạn không mắng nhiếc bè bớt chọc
Chẳng nhìn mặt mẹ nặng như chì

Lời khấn của ta rất cầu kỳ
Chỉ mong sắp tới có cái chi
Gấu đèo ghế trước khoe lối xóm
“Gái ế nhà ta” đã “có gì”!

Đỗ Huệ